Phân tích bài thơ Tràng Giang ngắn nhất – Toploigiai


Mở bài Phân tích đoạn thơ ngắn của Tràng Giang

Nếu Xuân Diệu là nhà thơ yêu thời gian, thì Huy Cận là nhà thơ yêu không gian, thì Huy Cận đã góp nhặt những chấm buồn rời rạc để sưu tầm những vần thơ buồn. thất vọng.

“Sóng chất đầy đau buồn

Bạn đang xem: Phân tích bài thơ Tràng Giang ngắn nhất – Toploigiai

Thuyền đi chung một mái nhà

Chuyến đò về lại buồn

Cành khô mấy hàng”.

Phân Tích Bài Thơ Tràng Giang |  11 bài báo hay nhất

Thân bài Phân tích bài thơ ngắn Tràng Giang

Ngay từ đầu, điệp buồn đã chứa đầy lo lắng, đau xót và xúc động trước tầm vóc của non sông lớn. Ở câu thơ đầu, ngay việc dùng từ Hán Việt “Tràng Giang” đã gợi cho người đọc một cảm giác buồn muôn thuở trong thơ Huy Cận, khi ta nhận ra câu thơ này có một khúc gãy và một tứ thi nhân. Phú:

"Vô hạn, thiền định và tàn phá"

Trường Giang Goon Go bất tận"

Đó là nỗi niềm của con người mới lớn, cô đơn, bế tắc và đổ vỡ. “Cành củi khô có mấy dòng”. Một đoạn văn ngắn nhưng chứa đầy sức nặng và sức hút lớn lao, một nơi không lời mà chan chứa yêu thương. Nó dẫn đến sự cô đơn sâu sắc, sự khô héo, khô héo và cảm giác vô giá trị và tĩnh lặng giữa sự hỗn loạn của thời điểm. Đây có lẽ không phải là quan điểm của Huy Cận mà là quan điểm của nhiều bài Thơ Mới, nơi Xuân Diệu cũng đã viết:

"Tôi là một con nai bị mắc vào lưới."

Tôi không biết đi đâu và đứng trong bóng tối.

Đồng thời, cái mới của Huy Cận ở đoạn cuối là ông đã sử dụng những chất liệu sống chứ không phải những nốt cao trong sách cũ, ông mang sự sống và sự hỗn độn.

Tiếp nối vòng suy nghĩ của phần một, phần hai tiếp tục mở ra một nơi đáng quan tâm, nhưng không phải của dòng sông mà là của cuộc đời:

“Tiếng làng có xa chợ chiều”

Xem thêm: một sợi dây đồng có đường kính 0 8mm

Đặc biệt là hai câu thơ: “Nắng tàn trời thăm thẳm/ Sông dài trời rộng quạnh hiu”. Độ sâu lớn và sự sáng tạo nhuần nhuyễn của Huy Cận, vừa gợi chiều sâu vừa mở ra một không gian rộng lớn thăm thẳm, hai đoạn “lên/xuống” khiến câu thơ có cảm giác. của không gian bí ẩn, do đó làm tăng sức mạnh của từ.

Cuộc sống bộn bề, nơi hiu quạnh, vắng vẻ, nơi rộng lớn nên ít tương tác, thiếu vắng sự kết nối:

"Nó không yêu cầu được trao cho bất kỳ tình bạn nào

Lặng lẽ bờ xanh gặp bờ vàng”

Hình ảnh cây cầu luôn gợi lên sự kết nối, là phương tiện giao tiếp, nhưng ở đây, không có cây cầu nào gợi lên mối quan hệ nào, phải chăng toàn là sự bất hòa? chủ sở hữu đã từng nói.

Cho đến đêm chung kết, khung cảnh thơ Huy Cận càng thú vị và hào hứng hơn bao giờ hết:

“Mây dài phủ núi bạc”

một con chim nhỏ trong hoàng hôn

Trái tim của đất nước đang rung chuyển với nước

Không có thuốc lá trong ánh mặt trời và tôi nhớ nhà."

Hình ảnh núi bạc, cánh chim rơi trong buổi hoàng hôn cũng đượm một nỗi buồn. Câu này phảng phất hương vị thơ xưa của Thôi Hiệu:

“Ngôi mộ tiếng Nhật của thế giới thứ hai

Xem thêm: trường đại học công nghệ đông á

Tam yên ức sử dụng căng cao”.

Từ đó có thể thấy tinh thần thơ Đường đã ăn sâu vào thơ Huy Cận. Nhưng Huy Cận đang làm quá khứ mà không phải quá khứ, ngày xưa Thôi Hiệu buồn vì không biết chốn bồng lai tiên cảnh, quê hương đã xa, khói sóng trên sông gợi bóng tối mà buồn. Bây giờ, Huy Cận buồn trước chốn hoang vắng, sóng Tràng giang nhắc nhớ quê như nguồn an ủi. Như vậy có thể thấy rõ ở đây, trái tim của Huy Cận là quê hương, đứng trên quê hương cô đơn bơ vơ nhưng ông vẫn cảm nhận được sự lạc lõng của mình.

Phân tích cuối bài thơ ngắn nhất của Tràng Giang

Tràng giang là khúc ca buồn, nỗi buồn đi vào từng vần thơ, đi vào lòng người đọc cuộc đời. Đây có lẽ là nỗi buồn của cái tôi thi nhân thế hệ mới, đồng thời cũng là nỗi tự ái của những người con dân tộc trong thời loạn lạc, mượn những dòng thơ để gửi gắm lời nhớ nhung giao duyên.